Cứ để lòng mình nghe nhịp Ä‘áºp trái tim, nghe hÆ¡i thở thà nh phố, nghe thanh âm Ä‘á»i thÆ°á»ng giữa những xô bồ của đô thị, biết đâu, sẽ tìm được đôi chút đồng Ä‘iệu, chút Ãt lãng quên, Ãt phút hoà đồng cùng tÄ©nh lặng….
Và thế, có khi trong ta đã có má»™t khu vÆ°á»n…
Má»™t khu vÆ°á»n má»›i mở, dịu dà ng ẩn mình trong phố lạ, cây xanh, lá non, hÆ°Æ¡ng sắc thoảng Ä‘Æ°a từ xa xăm.
Khu vÆ°á»n ấy, đã Æ°Æ¡m mầm cây má»c từ những tháng ngà y xÆ°a, mầm non cứ lá»›n dần lên cùng năm tháng, má»™t Ä‘á»i cây cứ dá»ng dÆ°ng phát triển nhÆ° tạo hoá cho nó. Lá non má»—i sá»›m uống giá»t sÆ°Æ¡ng đêm, đón bình minh, chiá»u ngắm nhìn hoà ng hôn, đón gió tá»›i, cái thinh lặng của nó dá»… khiến ta quên, quên nhÆ° quên chÃnh ta!
Mà còn gì để nhá»›? Má»—i sáng dáºy, chá»™n rá»™n vá»›i bao lo toan, tÃnh toán, bao Æ°á»›c nguyện: tiá»n tà i, danh vá»ng…, say mê Ä‘iên cuồng cùng nó, rồi đêm vá» cùng bao niá»m lo khác, ai biết mình là ai, mình biết ai là ai?
BÆ°á»›c chân má»i mệt rồi Ä‘i vỠđâu???
Lòng ấm áp hÆ¡i thở, chân nghe nhịp Ä‘áºp của đất, tai nghe thoảng tiếng xà o xạc lá cây, tiếng rÃu rÃt chim chuyá»n cà nh, … và mắt bừng lên ánh sáng của ngà y má»›i, bình thÆ°á»ng mà thân thuá»™c quá! ….
Ấy thế mà khi nghÄ© vá» những Ä‘iá»u quá bình thÆ°á»ng đó, ta lại cho mình đã quá xa xỉ rồi đấy! Thá»i buổi mà má»—i thá»i khắc Ä‘á»u đáng quý, má»—i tic tắc Ä‘á»u phải trân trá»ng, đôi khi chẳng còn thá»i gian để nhìn lại chÃnh mình! …..
NhÆ°ng dẫu sao, tôi cÅ©ng tìm thấy khu vÆ°á»n của mình, không hÆ°Æ¡ng má»›i, sắc lạ, không sặc sỡ bÆ°á»›m ong, không dáºp dìu Ä‘Ã n hoa,… những cây, những hoa quá Ä‘á»—i thân thÆ°Æ¡ng mà trong vÆ°á»n nà o cÅ©ng thấy…
Ở đấy, là khu vÆ°á»n yên tÄ©nh của hồn tôi!