…con đường quen thuộc ấy đã qua bao lần, mà những sáng vẫn lò dò hỏi thăm… đi về xa xăm.
…trong một vòng tròn nhỏ, vật cứ đổi quay, khéo khen con tạo!
“Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”, lắng nghe tiếng sóng, lắng nghe tiếng đêm, nghe tiếng sáo dìu dặt, thiết tha, hay tiếng đàn bầu trong hoàng hôn sáng!
Cái vị ngọt vụt qua của rặng bầu ấy, tiếng sáo ấy, có đi trong muôn chiều ảo ảnh, cứ vẫn hư vô, chợt thấy thèm chút gió mát từ rặng tre cuối thôn!
Dư âm sáo! Điệu một dây!
Qua ngõ nhỏ, đối diện với đường quanh, vẫn muốn có ngã rẽ nào đấy, dù cuối tận chân trời!
Ngõ rẽ ấy có lẽ sẽ rẽ về muôn hướng khác, vẫn những con đường vô định vòng quanh một vòng tròn nhỏ!
Đối diện với bản ngã?
Sự nhường nhịn có lẽ cũng hiếm khi nào xảy ra…
Ta cứ cho nó sống hòa bình, dù xung khắc!
Ta cứ cho nó tồn tại song song, dù mâu thuẫn!
Trốn tránh? Bỏ đi?
Lại trở về với thân hình ấy mà thôi!
Ai nỡ bỏ đi một tiếng động điệu,
Ai đánh lầm ngơ một thoáng rung động,
…dù sợi dây ấy,
Tơ buông xé lụa,
…khoảnh khắc ấy,
Tan biến hàm hồ…
Con người ấy cứ ngước mắt nhìn tĩnh lặng!
…Qua vùng cỏ non, chân êm, như vô thường vẫn vậy.