Ông bà hàng xóm

Ông, bà, 2 người, suốt ngày thủ thỉ nhau, chuyện con cháu, chuyện đóng góp làng xã, chuyện mùa lũ lụt, chuyện đau đớn có hồi lại, tham nhũng,….

Bà, mặc tai, nói gì cũng phải la to lên mới nghe được, mỗi sáng ngồi hong nắng đọc sách, tóc bà vẫn dài, nhưng nhuốm màu thời gian, trắng toát…
Ông, còn rất trắng kiện, mỗi sáng thấy vẫn dạo bộ, đi vòng quanh thăm mọi người… ông, nghe đâu xưa là tính báo cao cấp….

Ông bà sống rất hạnh phúc, 2 người con vui vẻ, nhà có đứa cháu trai, thường nghe gọi là Đắc-tô, trẻ thơ, hồn nhiên, ông bà cũng nó làm, mà nó cũng đáng để cưng thật, là phép với 2 ông bà và tố ra rất ngoan…
Vì bà lắng tai nên những câu chuyện của ông bà nói với nhau tôi thường nghe cả…
Tháng trước, nghe đâu ông bà chuẩn bị tống cổ về quê chơi…
Tháng trước nữa, có lần ông bà nói với nhau:
Bà:

  • Tui chết trước ông thì ông hỏa táng xong đem tro về quê thả xuống sông làm phước…
    Ông:

  • Tui chết trước bà thì cứ hỏa táng xong đem tro lên chùa!
    Rồi ông bà nói với nhau nhiều chuyện nữa…!
    Sáng, nghe giọng ông vẫn sáng: “mẹ mày mới vừa đi hôm qua…” tiếng nói qua điện thoại nghe dứt khoát nhưng có gì nghẹn nghẹn…
    Ông hàng xóm già…

15/11/2006

Lời bình:
Cuộc sống vốn mong manh, mong manh nhưng đáng quý! Mỗi phút giây qua, người trẻ đợi lúc hối hận bỏ qua, nhưng người già vẫn nâng niu quý trọng!
Tiếng của cuộc sống, ngay cả trong thành phố ồn ào này, đôi lúc rất bình dị, nhẹ nhàng, dẫn trời theo quy luật tạo hóa! Nhưng ngay trong những phút giây bình dị ấy, ta vẫn nghe được sự thiêng liêng của tình người!

This entry was posted in Cảm xúc. Bookmark the permalink.

Leave a Reply

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.